Alisson Becker - Bước Qua Giông Bão

Logo Bongda.Com.Vn

checkdevice: Mobile

Mới nhất:

Arsenal tăng tốc tuyển dụng, nhắm Matteo Tognozzi Alonso thuyết phục Mastantuono, Real vượt PSG ngoạn mục Chalobah lo ngại mất suất đá chính, cân nhắc rời Chelsea Điểm tin bóng đá Việt Nam 6/6: Văn Thanh ký hợp đồng với CAHN; Duy Mạnh tự tin đánh bại Malaysia Here we go! Thay Inzaghi, Inter bổ nhiệm Cristian Chivu Huijsen vừa cho Real thấy lý do nên chiêu mộ Zubimendi Ole Romeny tỏa sáng trận thứ ba liên tiếp, ESPN đặc biệt khen ngợi Wirtz chọn Liverpool, từ chối Bayern vì vai trò chiến thuật Cục diện vòng loại thứ ba World Cup 2026: 3 đội tuyển làm nên lịch sử Chelsea nhắm Kudus thay Sancho: Bản nâng cấp tiềm năng? Meulensteen công kích Antony và Garnacho, kêu gọi MU thanh lý cả 2 Real Madrid chuẩn bị "chốt xong" Franco Mastantuono Chuyển nhượng tối 6/6: Kepa có thể gia nhập Arsenal; Man Utd tiến gần hai bản hợp đồng lớn Cunha và Mbeumo sẽ giúp Man United nâng tầm hàng công? CHÍNH THỨC: Arsenal ký hợp đồng 4 năm với Gabriel Magalhaes David Beckham chuẩn bị được phong tước hiệp sĩ 9 ngôi sao từ chối chuyển đến Saudi Pro League Duy Mạnh quyết tâm đánh bại Malaysia Tương lai Ter Stegen: Man United và những lựa chọn bất ngờ Amorim ra quyết định, MU chốt giá bán Antony Gerrard liệt kê 5 đội đủ sức cạnh tranh với Liverpool mùa tới Lời "tiên đoán" của Amorim về Ayden Heaven đang dần ứng nghiệm Bayern ép giá Leao, Milan chỉ bán nếu đủ 100 triệu euro
Arsenal tăng tốc tuyển dụng, nhắm Matteo Tognozzi Alonso thuyết phục Mastantuono, Real vượt PSG ngoạn mục Chalobah lo ngại mất suất đá chính, cân nhắc rời Chelsea Điểm tin bóng đá Việt Nam 6/6: Văn Thanh ký hợp đồng với CAHN; Duy Mạnh tự tin đánh bại Malaysia Here we go! Thay Inzaghi, Inter bổ nhiệm Cristian Chivu Huijsen vừa cho Real thấy lý do nên chiêu mộ Zubimendi Ole Romeny tỏa sáng trận thứ ba liên tiếp, ESPN đặc biệt khen ngợi Wirtz chọn Liverpool, từ chối Bayern vì vai trò chiến thuật Cục diện vòng loại thứ ba World Cup 2026: 3 đội tuyển làm nên lịch sử Chelsea nhắm Kudus thay Sancho: Bản nâng cấp tiềm năng? Meulensteen công kích Antony và Garnacho, kêu gọi MU thanh lý cả 2 Real Madrid chuẩn bị "chốt xong" Franco Mastantuono Chuyển nhượng tối 6/6: Kepa có thể gia nhập Arsenal; Man Utd tiến gần hai bản hợp đồng lớn Cunha và Mbeumo sẽ giúp Man United nâng tầm hàng công? CHÍNH THỨC: Arsenal ký hợp đồng 4 năm với Gabriel Magalhaes David Beckham chuẩn bị được phong tước hiệp sĩ 9 ngôi sao từ chối chuyển đến Saudi Pro League Duy Mạnh quyết tâm đánh bại Malaysia Tương lai Ter Stegen: Man United và những lựa chọn bất ngờ Amorim ra quyết định, MU chốt giá bán Antony Gerrard liệt kê 5 đội đủ sức cạnh tranh với Liverpool mùa tới Lời "tiên đoán" của Amorim về Ayden Heaven đang dần ứng nghiệm Bayern ép giá Leao, Milan chỉ bán nếu đủ 100 triệu euro

Alisson Becker - Bước Qua Giông Bão

BongDa.com.vnAlisson Becker có những chia sẻ xúc động về người cha đã qua đời . Từ những ký ức tuổi thơ chơi bóng với cha, đến nỗi đau mất mát, anh tìm thấy sức mạnh từ gia đình và bóng đá để tiếp tục hành trình của mình.

Alisson Becker và đồng đội ăn mừng bàn thắng để đời của thủ môn người Brazil.
Alisson Becker và đồng đội ăn mừng bàn thắng để đời của thủ môn người Brazil.

Alisson Becker
Ngày 29 tháng 4 năm 2025

Tôi có hình ảnh về cha tôi khi ông còn trẻ. Cảm giác này sâu sắc hơn là một ký ức. Ký ức đôi khi mơ hồ, bạn biết đấy? Nhưng cái này thì khác. Nó sống động, ấm áp. Giống như một giấc mơ.

Tôi nghĩ lúc đó mình khoảng 3 tuổi, tôi bắt đầu chơi bóng trong phòng khách cùng với anh trai Muriel. Anh ấy 8 tuổi, và tôi đã theo anh ấy đi khắp mọi nơi. Mọi người thường nói rằng tôi như là cái đuôi của anh ấy.

Gia đình của Alisson cùng bố mẹ và anh chị.
Gia đình của Alisson cùng bố mẹ và anh chị.

Cha tôi vừa trở về sau một ngày dài làm việc, và ông nằm ngả lưng trên ghế Sofa. Bạn biết không, cha tôi hay nằm thế sau một ngày dài, giống như ông nặng đến 400 pound vậy. “Ahhhhhhhh… Cha mệt mỏi quá”

Ở Brazil, đó là một kiểu dáng đặc trưng. Ông để gối dưới đầu và tay phải thì buông thõng xuống dưới ghế.

Tôi và anh trai chạy vào phòng, bắt đầu lắc ông.

“Cha! Dậy đi!!!”

Ông phản đối một lúc, rồi lăn từ ghế xuống sàn.

“Cha tới đây!!!!”

Rồi cha tôi lăn thẳng dưới ghế. Ông biến mất. Chỉ còn thấy hai cánh tay to đùng vươn ra từ bóng tối, vẫy loạn xạ.

“Chắc chắn không ghi bàn được hôm nay. Ta là Taffarel!”

Đó là World Cup. Chiếc thảm là sân cỏ của chúng tôi. Khoảng trống dưới ghế là khung thành. Đôi tay lớn của cha tôi là Taffarel.

Anh trai tôi là Rivaldo, Bebeto, Ronaldo, Dunga...

Tôi phải làm bất kỳ ai anh ấy không chọn. (Số phận của những người làm em.)

Cảnh tượng sống động đến nỗi tôi dường như cảm nhận được nó. Tôi ngửi thấy chiếc ghế sofa. Ngửi thấy mùi cơm mẹ tôi đang nấu. Ngửi thấy mùi quần áo của cha tôi.

Tôi có thể thấy đôi tay to của ông vẫy qua lại, cố gắng cứu một quả penalty trong trận chung kết World Cup. Thỉnh thoảng, ông lại thò đầu ra từ dưới ghế và làm mặt hề. Anh trai tôi và tôi cười như điên.

Tôi có thể vẫn nhắm mắt mà vẫn thấy nó... tôi có thể cảm nhận nó, như thể mới vừa hôm qua.

Khi tôi nhận được cuộc gọi báo cha tôi mất, tôi đang ở xa nhà, cách xa cả một đại dương. Tôi đang ở Liverpool, khi đó là giữa mùa giải 2020-2021. Ông qua đời một cách đột ngột. Cú sốc quá lớn đối với tôi. Mẹ tôi gọi đến và nói rằng đó là một tai nạn khi cha tôi đã mất vì chết đuối ở hồ gần nhà. Điều tôi nhớ là tôi cảm thấy rất lạc lõng và trống trống. Đó không thể là sự thật, một người như cha tôi không thể mất được. Ông là người đàn ông thật sự, như người ta vẫn thường nói. Ông mạnh mẽ vô cùng.

Gia đình Alisson có truyền thống với vị trí thủ môn.
Gia đình Alisson có truyền thống với vị trí thủ môn.

Tôi luôn nghe kể về những câu chuyện về ông khi còn nhỏ, ông cũng từng làm thủ môn. Có lẽ điều đó đã có trong máu của chúng tôi. Trên sân bóng, người ta nói ông không hề sợ hãi. Ông sẵn sàng lao ra và đón bóng ngay trước mũi giày của các tiền đạo.

“Cha của con, ông ấy điên lắm,” những người bạn của ông thường nói với tôi.

Tôi nghĩ đó chỉ là một câu chuyện mà thôi. Nhưng mà đó là sự thật, và nó có ý nghĩa vượt ra ngoài bóng đá.

Trên sân cỏ hay ngoài đời, ông là một người đàn ông hoàn hảo. Mọi thứ ông làm, lúc nào cũng là “gia đình là trên hết”. Luôn luôn là như vậy.

Khi ông mất, tôi dường như gục ngã. Tôi thậm chí không thể suy nghĩ gì về bóng đá. Tôi phải liên tục tự nhắc mình rằng mình vẫn còn đang chơi bóng, và đang chiến đấu cho Top 4. Mọi thứ càng phức tạp hơn, vì lúc đó đang là giữa đại dịch COVID 19, và việc để về nhà là cả một cơn ác mộng. Vợ tôi đang mang thai đứa con thứ ba, COVID lại bùng phát trở lại ở Brazil. Bác sĩ của cô ấy nói rằng việc đi lại sẽ rất nguy hiểm, nên cô ấy phải ở lại Liverpool cùng với các con. Điều đó thật sự rất buồn với cô ấy, vì cô ấy thương cha tôi rất nhiều. Chúng tôi thường đùa rằng cha tôi dường như dành tình cảm cho con dâu nhiều hơn cả tôi Nếu chúng tôi có một chút bất hòa trước mặt ông, ông luôn nói, "Cha nghĩ Natália nói đúng."

Cha tôi dường như coi cô ấy như con đẻ vậy.

Tôi sẽ phải bay về Brazil một mình.

Tôi chẳng nhớ rõ những ngày sau đó. Điều tôi nhớ là những bó hoa chia buồn gửi đến từ Virgil, Andy, Fabinho, Firmino, Thiago... tất cả những người đồng đội của tôi. Mọi người gửi hoa và những lời chia buồn. Không chỉ từ đồng đội, mà ngay cả Pep Guardiola và Carlo Ancelotti cũng gửi thư chia buồn. Điều đó thật sự khiến tôi cảm động. Cứ mỗi 10 phút lại có người giao hoa đến.

Những hành động như vậy có ý nghĩa rất lớn đối với tôi, đặc biệt với nỗi buồn mà tôi đang mang lúc đó. Đó là lời nhắc nhở rằng ngay cả những đối thủ trên sân bóng, sau khi thi đấu cũng chỉ là con người mà thôi.

Tôi sẽ không bao giờ quên khi Jürgen đã gọi cho tôi, tôi cảm thấy rất có lỗi khi bỏ lỡ buổi tập, vì Liverpool đang ở ngoài Top 4, và mọi điểm số đều rất quý giá. Nhưng Jürgen bảo tôi hãy cứ nghỉ ngơi đến khi nào tôi sẵn sàng.

Tôi nói, “Vâng, nhưng, nhưng…”

Ông ấy nói, “Không, không. Đừng lo lắng về bất cứ thứ gì.”

Jürgen cũng mất cha vào tầm tuổi tôi, nên ông hiểu nỗi đau của tôi hơn ai hết. Ông ấy không chỉ là huấn luyện viên, mà còn là người cha thứ hai của tôi. Tôi nghĩ mọi người đều thấy vậy, từ khi  ông ấy chạy như điên từ giữa sân để ôm tôi khi Origi ghi bàn vào lưới Everton. Tôi thi thoảng xem lại đoạn clip đó và mỉm cười. Nhưng có rất nhiều khoảnh khắc mà các bạn không thấy, khi cả đội ngồi trên xe buýt sau những chuyến làm khách và cùng uống bia, giống như những ngườii Đức và Brazil thật sự.

Klopp như người cha thứ hai của Alisson.
Klopp như người cha thứ hai của Alisson.

Jürgen cho phép tôi có thời gian để tang, và không phải huấn luyện viên nào cũng hiểu và cảm thông như ông ấy. Đó cũng là cách mà CLB đối với tôi. Đây thật sự là một nơi đặc biệt. Các cầu thủ cũng khác biệt. Ray Haughan, người quản lí đội lúc đó, nhắn tin cho tôi và nói rằng cả đội đã quyết định cùng nhau chi trả cho một chuyến bay riêng để tôi có thể về dự tang mà không cần phải lo lắng về điều gì. Nhưng điều đó lúc ấy là không thể, vì lúc đó tôi sẽ phải cách ly ở khách sạn 14 ngày khi quay trở lại từ Brazil. Nghĩ về việc mắc kẹt một mình trong 2 tuần sau khi trở về từ tang lễ thật sự rất khó khăn, nhưng điều tệ nhất là vợ tôi sẽ phải ở một mình trong suốt thời gian đó. Cô ấy sẽ sắp đến giai đoạn cuối của thai kì, và bất cứ điều gì có thể xảy ra.

Tôi đã gọi cho mẹ và anh trai, giải thích tình huống, và đó là cuộc gọi điện thoại đau đớn nhất trong đời tôi. Chúng tôi đã khóc rất nhiều, nhưng cuối cùng tôi đã quyết định rằng cha tôi muốn tôi ở lại với các con và chăm sóc vợ tôi, dù khó khăn đến đâu. Đó là cái cách ông sống và là cách thích hợp nhất để tôi nhớ về ông.

Mỗi lần tôi có cơ hội ôm ông, tôi đều làm. Mỗi lần tôi có cơ hội nói tôi yêu ông, tôi đều nói. Tôi dường như đã nói hết với ông. Cha tôi biết điều đó.

Dù vậy, tôi chưa bao giờ cảm thấy xa nhà như lúc này.

Alisson và bố mẹ.
Alisson và bố mẹ.

Chúng tôi phải dự tang lễ qua FaceTime. Anh trai tôi giữ điện thoại suốt cả buổi lễ, và tôi đã có thể cầu nguyện và khóc cùng mẹ tôi, và thậm chí nói lời từ biệt cuối với cha tôi. Vào khoảnh khắc đó, dù có kỳ lạ, tôi dường như quên rằng mình chỉ thấy ông qua màn ảnh. Tất cả những ký ức và tình yêu thương vượt qua khoảng cách, và dường như tôi đang nói chuyện với cha trong cõi vĩnh hằng.

Điều đúng là, tôi không còn gì để nói với ông. Chúng tôi đã nói với nhau hết tất cả. Điều duy nhất tôi còn lại để nói là câu, “Cảm ơn.”

Không chỉ vì ông ấy là cha, mà ông ấy còn là một người bạn đối với tôi.

Nếu không có các đồng đội và CLB, tôi sẽ không thể đối mặt với quãng thời gian đó. Khi tôi quay lại tập luyện vài ngày sau tang lễ, thỉnh thoảng tôi vẫn nghĩ về ông ấy. Tôi không thể cầm lòng được. Tôi sẽ nhớ về hình ảnh ông đứng bên sân bóng khi tôi còn là đứa trẻ, nhìn tôi thi đấu, đứng đó thật điềm tĩnh, không nói một lời. Hay những lần hai cha con câu cá, hay ngồi quanh bếp nướng vừa nói chuyện vừa uống Chimarrão (hay còn được biết đến là Yerba Matte, thức uống phổ biến tại Nam Mỹ). Hay cái lần ông ấy úp mặt vào chiếc bánh sinh nhật để ăn mừng khi Taffarel cản phá thành công quả penalty trong trận chung kết năm 1998. Hay cái cách ông nằm ườn trên ghế sau một ngày dài làm việc, vẫn còn đủ sức để bò dưới ghế và giả làm Taffarel...

Alisson và người cha quá cố.
Alisson và người cha quá cố.

Tôi thỉnh thoảng nghĩ về những khoảnh khắc đó và bật khóc. Ngay cả giữa buổi tập.

Hãy thử tưởng tượng bạn đang điều chỉnh lại hàng rào trước cú đá phạt của Trent, trong khi mắt vẫn ngấn lệ! Thật khó khăn ngay cả khi đó bạn không rơi nước mắt!

Nhưng các đồng đội của tôi thật tuyệt vời. Họ không một lời phán xét tôi. Họ hành xử như thể gia đình của tôi vậy, và họ cùng tôi vượt qua nỗi đau. Việc quay trở lại tập luyện đã mang cho tôi cảm giác bình yên. Tôi luôn nói rằng tôi không “chọn” bóng đá. Bạn không thể chọn những gì đã ăn sâu vào máu.

Ở Brazil, bóng đá giống như cơn sóng, và bạn là người sẽ cưỡi lên nó.

Quay lại sân cỏ là điều mang lại cho tôi bình yên. Tôi đã cưỡi trên làn sóng đó và hướng về bến bờ bình yên.

Khi trở về nhà sau buổi tập, tôi gần như kiệt sức. Tôi chỉ muốn nằm xuống ghế, giống như cha tôi. Chân giơ lên, cốc Chimarrão trong tay, nằm lên chiếc gối. Và hằng ngày, như được báo thức, con trai Matteo của tôi sẽ chạy vào phòng khách sau giờ học và đưa bóng vào tay tôi.

“Chơi đi ba ơi!”

Cậu bé 5 tuổi, và rất thích bóng đá. Cách chúng tôi nhận ra cậu ấy biết đánh vần là khi vào YouTube và trong thanh lịch sử tìm kiếm, tất cả những gì chúng tôi thấy là.....

‘livrpol’ 

‘hi liit liverpol’

‘livrpool dad save’

‘liverpool vs meelan’

‘all we need is alisson becker song’

(Cái cuối cùng là của con gái tôi Helena — cô bé luôn muốn hát vào mỗi bữa sáng.)

Matteo ngày càng tiến bộ, cho đến khi cuối cùng cậu bé có thể đánh vần được Liverpool. Cậu bé rất tức giận mỗi khi chúng tôi bắt cậu ấy đi ngủ khi không được xem những trận đấu Champions League diễn ra tối muộn. Thằng nhóc rất buồn! Điều đầu tiên nó làm ngay khi thức dậy là xem Highlights các trận bóng trên YouTube.

Cho đến nay, tôi chưa bao giờ bị nó phê bình.

“Chúng ta hòa tối qua đấy.”

“À vậy à? Thế á?”

“Vâng, họ ghi bàn và chúng ta cũng ghi bàn. Con yêu ba!”

Rồi lúc nào cũng là thời gian chơi bóng trên sàn. Dù mệt mỏi thế nào, ba luôn là thủ môn.

Chúng tôi bắt đầu chơi với phần dưới của chiếc ghế làm khung thành, rồi cuối cùng thằng nhóc cũng bắt tôi phải mua một cái gôn thật. Chúng tôi đặt khung thành mini trước ghế, và tôi nằm trên sàn cố gắng ngăn cản những cú sút, giống như cách cha tôi vẫn thường làm.

Chiếc thảm là sân cỏ của chúng tôi.

Con trai tôi là Mo(Salah) hay Trent hay Vini Jr.

Tôi luôn nói với cậu ấy rằng tôi muốn làm Taffarel. Nhưng tôi phải làm Alisson.

Câu chuyện dường như lặp lại.

Và nó vẫn còn tiếp tục.

Gia đình nhỏ của Alisson.
Gia đình nhỏ của Alisson.

Ba tháng sau cha tôi mất, con trai Rafael của tôi đã chào đời. Đối với vợ chồng tôi, đó như một hy vọng được tái sinh. Ánh sáng lại chiếu rọi vào cuộc sống chúng tôi. Tên của cậu bé mang ý nghĩa đặc biệt đối với chúng tôi. Nó có nguồn gốc từ Do Thái, có nghĩa là “Chúa đã chữa lành”.

Sáu ngày sau khi Rafael chào đời, có điều gì đó xảy ra mà tôi vẫn không thể giải thích nổi.

Chúng tôi chơi một trận đấu quan trọng với West Brom. Toàn đội đang chiến đấu giành suất tham dự Champions League, và chúng tôi phải thắng trận đấu này. Đó là ngày mà tôi cảm giác như mọi thứ đều không suôn sẻ, khi tỷ số hòa 1-1 và chỉ còn vài giây. Là một thủ môn, bạn chỉ đứng trong vòng cấm đội nhà và cảm thấy bất lực.

Nhưng rồi chúng tôi được hưởng một quả phạt góc. Huấn luyện viên thủ môn của chúng tôi hét lên bảo tôi chạy lên tham gia tình huống đó. Không còn gì để mất, tôi chạy lên thật nhanh, và khi đến khu vực cấm địa mà Trent chuẩn bị đá quả phạt góc. Thực sự, là một thủ môn, bạn không bao giờ, không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ghi bàn.

Chỉ cần vào khu vực cấm địa và tạo ra sự hỗn loạn.

Điều tiếp theo mà tôi biết là trái bóng đang lao thẳng vào mặt tôi. Tôi lắc đầu và ngã xuống đất. Sau đó tôi chỉ cảm nhận được một ánh sáng ấm áp. Đó là cách duy nhất tôi có thể miêu tả. Mọi người ôm tôi. Thiago ôm tôi và khóc. Firmino ôm tôi và vừa khóc vừa cười. Mo ăn mừng như một đứa trẻ, nhảy lên nhảy xuống. Tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy vui như vậy khi có ai đó ghi bàn, haha!! Niềm vui thật trọn vẹn.

Cảm giác đó đặc biệt cả vì chúng tôi vẫn đang thi đấu dưới những khán đài trống, không có tiếng hò reo của cổ động viên, vì vậy điều duy nhất tôi cảm nhận được chính là tình yêu của các đồng đội, những người đã cùng tôi vượt qua quãng thời gian khó khăn nhất trong đời. Cả băng ghế dự bị, ban huấn luyện, và các nhân viên đều cổ vũ lớn đến mức cảm tưởng như chúng tôi lại đang đứng trước khán đài Kop.

Tôi nhớ lại mình nhìn lên bầu trời khi đó, đó là một ngày u ám mưa . Nhưng đối với tôi, bầu trời lại đầy ánh sáng.

Tôi nói, “Cha ơi... Cha...”

“Đây là dành cho cha đấy!”

Alisson tri ân người cha sau khi đem về bàn thắng quý giá cho Liverpool.
Alisson tri ân người cha sau khi đem về bàn thắng quý giá cho Liverpool.

Khi tôi quay lại phòng thay đồ, tôi ngồi xuống và tháo giày xuống, và trong những khoảnh khắc như thế, khi bạn mất đi một người thân thiết, thật khó để không tự hỏi câu hỏi lớn nhất trong đời......

“Liệu ông ấy có nhìn thấy tôi ghi bàn không? Liệu ông ấy có đang dõi theo tôi không?”

Tôi là người có đức tin. Nhiều người biết điều đó. Nhưng nhiều người không biết rằng điều đó không phải lúc nào cũng đúng. Đức tin thật sự đến với tôi khi tôi trưởng thành. Khi còn nhỏ, chúng tôi chỉ là những tín đồ “ở nhà”. Cha mẹ tôi cầu nguyện hàng ngày, nhưng hiếm khi đến nhà thờ. Tôi tin vào Chúa, nhưng với tôi Chúa khá xa lạ. Khi lớn lên, trải qua nhiều điều trong cuộc sống, cả niềm vui lẫn nỗi đau, tôi nhận ra rằng Chúa gần hơn tôi nghĩ.

Đức tin không phải thứ có thể nhìn thấy, hay thậm chí diễn đạt thành lời. Nó là  sức mạnh mạnh vượt qua cảm giác hay khẩu hiệu. Đó là sự tin tưởng tuyệt đối vào Chúa Jesus.

Tôi nghĩ về điều này mỗi khi nghe những câu mở đầu của bài hát mạnh mẽ nhất trong bóng đá.

"Khi bạn bước qua... cơn bão..."

Có 5000 bài hát khác nhau trong bóng đá, khắp mọi nơi trên thế giới. Nhưng chỉ có một bài hát chạm đến trái tim theo cách này. Tại sao vậy? Tôi nghĩ đó là vì nó thực sự nói về ý nghĩa sâu xa của cuộc sống.

Dù bạn là ai, một ngày nào đó, bạn sẽ đối mặt với khổ đau thật sự. Những giấc mơ của bạn sẽ bị tạt đổ. Bạn sẽ mất đi những người mà bạn yêu thương.

Trong những khoảnh khắc đó, bạn không thể ngừng hỏi câu hỏi khó khăn nhất trong thế giới này: "Họ có đang theo dõi mình hay không? Liệu tôi có gặp lại họ hay không?"

Tôi hy vọng một ngày nào đó tôi sẽ gặp lại cha mình. Tôi hy vọng sẽ gặp ông bên bến bờ vĩnh hằng với cốc Chimarrão trong tay, và cùng ông đi câu cá, như những ngày xưa. Không cần nhiều lời, chỉ tận hưởng làn nước.

Cho đến ngày đó, tôi biết chắc một điều: Tôi không bao giờ cô đơn. Trong bốn năm qua, kể từ ngày cha tôi qua đời, các đồng đội, huấn luyện viên, bạn bè và hàng xóm đã cho tôi và gia đình tình yêu thương và sự giúp đỡ đáng chân quý. Và tôi biết rằng một phần của cha tôi vẫn luôn ở bên cạnh chúng tôi. Không chỉ trong những giấc mơ, mà mỗi lần tôi trở về nhà sau buổi tập và nằm trên ghế, cảm giác như mình nặng đến 400 pound, và tôi nghe thấy tiếng bước chân của Matteo và Rafael từ phòng bên cạnh.

“Cha ơii!!!”

“Cha mệt quá…..”

“Ba phải làm thủ môn nhé!!!!”

“OK, OK, OK.”

Tôi lăn trên sàn với một tiếng động mạnh.

“Được rồi!!!!!”

(Cô con gái Helena của tôi, cô bé chỉ xoay vòng và nhảy múa trong khi chúng tôi chơi bóng.)

Mỗi lần họ chạy vào, mỗi lần tôi nằm xuống thảm và giữ cầu môn bằng tay, mỗi lần tôi làm mặt hề, tôi cảm nhận được sự hiện diện của cha tôi.

“Chắc chắn hôm nay không ghi bàn được. Tôi là Taffarel!!”

Tiếng cười của trẻ con. Đối với tôi, đó chính là tiếng vọng của Chúa.

YNWA,
Alisson

Theo Players’ Tribune