Molineux, ngày mưa vàng và tiếng tru của sói đầu đàn Jota
BongDa.com.vnCó những trận đấu không chỉ là 90 phút tranh tài, mà là một bản hùng ca được viết bởi mồ hôi, nước mắt và những cảm xúc vỡ oà. Ngày 19 tháng 1 năm 2019, tại “hang sói” Molineux, dưới cơn mưa tầm tã của mùa đông nước Anh, Diogo Jota đã đạo diễn một bộ phim kịch tính bậc nhất, nơi anh là biên kịch, đạo diễn và cả diễn viên chính. Đó là một ký ức sân cỏ đã được thời gian phủ một lớp bụi vàng óng ánh.

Màn mưa giăng kín sân khấu
Tháng Giêng ở Midlands, Anh Quốc, không phải là nơi dành cho những tâm hồn lãng mạn. Nó lạnh lẽo, xám xịt và ẩm ướt. Bầu trời Molineux ngày hôm đó như một tấm vải canvas khổng lồ bị ai đó vô tình đổ cả một xô nước màu chì. Mưa không nặng hạt, nhưng dai dẳng và buốt giá, quất vào từng khuôn mặt, thấm đẫm những lá cờ màu vàng-đen đang kiêu hãnh bay trong gió.
Tôi nhớ mình ngồi trên khán đài, co ro trong chiếc áo khoác dày, nhưng cái lạnh bên ngoài không sao sánh được với ngọn lửa đang âm ỉ cháy trong lồng ngực. Wolverhampton Wanderers, “Bầy Sói” của chúng tôi, đang có một mùa giải trong mơ sau khi trở lại Premier League. Họ không chỉ chiến đấu để trụ hạng; họ đang gầm gừ thách thức cả những ông lớn. Đối thủ của họ hôm nay, Leicester City – “Bầy Cáo” – cũng là một thế lực đáng gờm, một cựu vương với lối chơi rình rập và đầy toan tính. Một cuộc chiến giữa Sói và Cáo, ngay tại hang ổ của Sói.

Giữa khung cảnh ấy, có một bóng dáng không quá cao lớn nhưng toát lên một luồng năng lượng đặc biệt. Đó là Diogo Jota. Chàng trai người Bồ Đào Nha với vóc dáng của một đấu sĩ hơn là một nghệ sĩ, mái tóc đen xoăn nhẹ ướt sũng nước mưa, và đôi mắt luôn ánh lên vẻ tập trung cao độ. Anh không phải mẫu cầu thủ hoa mỹ như Bernardo Silva, cũng không phải một cỗ máy săn bàn toàn diện như Cristiano Ronaldo. Jota là một “predator” – một kẻ săn mồi đích thực. Anh di chuyển như một con sói luồn lách trong đêm, âm thầm, kiên nhẫn, chờ đợi khoảnh khắc con mồi sơ hở để tung ra nhát cắn chí mạng.
HLV Nuno Espírito Santo, vị thuyền trưởng với bộ râu quai nón đặc trưng, đứng trầm ngâm bên đường biên, tựa như một vị tướng già đang quan sát trận địa. Đội hình xuất phát của Wolves hôm ấy là một bản tuyên ngôn cho triết lý của ông: Rui Patrício trong khung gỗ, bộ ba phòng ngự Coady - Boly - Bennett, đôi cánh Jonny và Doherty, và trái tim ở giữa sân là cặp đôi Bồ Đào Nha Moutinho - Neves. Trên hàng công, Raúl Jiménez sắm vai trung phong cắm, và Diogo Jota chơi lệch trái, trong vai trò của một sát thủ tự do. Phía bên kia, Leicester với những Vardy, Maguire, Maddison, là một bài kiểm tra không thể khắc nghiệt hơn.
Không khí đặc quánh lại. Tiếng còi khai cuộc vang lên như một phát súng lệnh, và màn kịch chính thức bắt đầu. Mưa vẫn rơi, như thể ông trời cũng muốn gột rửa sân khấu cho một đêm diễn để đời.
Những màn kịch trong một cơn mưa
Trận đấu không diễn ra theo kịch bản thông thường. Nó là một chuỗi những cú twist nối tiếp nhau, khiến con tim của hơn 30.000 khán giả bị kéo căng rồi lại thả lỏng, như một sợi dây đàn.
Màn 1: Cú đấm phủ đầu
Chỉ mất 4 phút. Bốn phút để “hang sói” Molineux nổ tung lần đầu tiên. João Moutinho, với kinh nghiệm và nhãn quan của một bậc thầy, nhận bóng bên cánh trái. Anh không cần nhìn, chỉ một cú vẩy má ngoài điệu nghệ, quả bóng vẽ nên một đường cong hoàn hảo vào khoảng trống giữa thủ môn và hàng hậu vệ Leicester. Và ở đó, như từ dưới đất chui lên, Diogo Jota băng vào. Một cú đệm bóng bằng chân phải, gọn ghẽ, lạnh lùng và chính xác. 1-0. Jota trượt dài trên mặt cỏ ướt sũng, gương mặt bùng nổ trong tiếng gầm của cả cầu trường. Đó không chỉ là một bàn thắng, đó là một lời khẳng định: đây là lãnh địa của chúng tôi.

Cơn hưng phấn còn chưa kịp lắng xuống, chỉ 8 phút sau, từ một quả phạt góc, trung vệ Ryan Bennett bật cao hơn tất cả, đánh đầu tung lưới Kasper Schmeichel. 2-0. Molineux như muốn vỡ tung. Mọi thứ dường như quá dễ dàng. Một chiến thắng áp đảo đang hiện ra trước mắt.
Màn 2: Sự trỗi dậy của Bầy Cáo
Nhưng Leicester không phải là những tay mơ. Bị dồn vào chân tường, “Bầy Cáo” bắt đầu cho thấy sự lọc lõi của mình. Họ bắt đầu giành lại quyền kiểm soát bóng, đẩy lùi “Bầy Sói” về phần sân nhà. Và rồi, điều tồi tệ nhất đã đến ngay sau giờ nghỉ. Phút 47, Demarai Gray có một pha đi bóng và dứt điểm xuất thần từ ngoài vòng cấm. Một tia chớp xé toang màn mưa và cả mành lưới của Patrício. 2-1. Sự im lặng bao trùm lấy Molineux.

Nỗi lo lắng biến thành bi kịch chỉ 5 phút sau đó. Harvey Barnes, một tài năng trẻ của Leicester, có một pha căng ngang đầy khó chịu. Trong nỗ lực cản phá, đội trưởng Conor Coady lóng ngóng đưa bóng về lưới nhà. 2-2. Từ thiên đường, Wolves bị kéo thẳng xuống mặt đất. Cảm giác bất lực và hoang mang len lỏi vào từng góc khán đài.
Màn 3: Đòn hồi mã thương của kẻ săn mồi
Giữa lúc Bầy Sói đang hoang mang nhất, người hùng của họ lại lên tiếng. Phút 64, Ruben Neves, một thiên tài khác người Bồ Đào Nha, tung ra một đường chuyền dài vượt tuyến mà báo chí Anh sau này gọi là “a laser-guided pass” (một đường chuyền được dẫn đường bằng laser). Quả bóng bay một quãng đường gần 50 mét, rơi chính xác vào đà di chuyển của Jota. Pha khống chế bước một bằng ngực của anh hoàn hảo đến từng centimet, và cú sút chéo góc bằng chân trái sau đó thì không cho Schmeichel một cơ hội nào. 3-2.

Jota lại chạy về phía góc sân, nắm đấm giơ lên trời. Anh không gào thét cuồng loạn, mà là một sự khẳng định đanh thép. Anh kéo cả đội trở lại từ bờ vực. Cả sân vận động lại hát vang tên anh. Diogo! Diogo! Diogo!
Màn 4: Khi bi kịch chạm ngưỡng
Tưởng chừng như bàn thắng đó sẽ kết liễu trận đấu, nhưng bộ phim này vẫn còn một cú twist nữa. Phút 87, khi thời gian chỉ còn tính bằng phút, từ một tình huống lộn xộn, trung vệ kỳ cựu Wes Morgan, người hùng trong mùa giải vô địch thần kỳ của Leicester, có mặt đúng lúc đúng chỗ để đệm bóng cận thành, gỡ hòa 3-3.

Lần này, Molineux thực sự câm lặng. Sự im lặng đến đáng sợ. Những khuôn mặt thất thần. Những tiếng thở dài não nề. Nuno Espírito Santo đứng chết lặng bên đường biên. Giành được một điểm sau khi đã dẫn trước 2-0 và 3-2 chẳng khác nào một thất bại. Bộ phim dường như đã có một cái kết buồn.
Màn 5: 14 giây định mệnh và tiếng tru cuối cùng
Thời gian bù giờ là 3 phút. Đồng hồ điện tử nhảy sang phút 90+2. Leicester đang có bóng ở giữa sân, họ câu giờ, hài lòng với một điểm. Nhưng rồi, Neves tắc bóng thành công. Quả bóng đến chân Raúl Jiménez. Tiền đạo người Mexico, với sức mạnh và tốc độ của một con bò tót, dốc bóng thẳng về phía khung thành đối phương. Jota, bằng bản năng sát thủ, bắt đầu cuộc chạy nước rút song song. Anh biết người đồng đội sẽ chuyền.
Cả sân vận động đứng bật dậy, nín thở. Jiménez hút theo hai hậu vệ Leicester rồi tung ra một đường chuyền ngang không thể hoàn hảo hơn. Và Jota, trong khoảnh khắc của định mệnh, trượt người xoạc bóng. Mũi giày của anh tiếp xúc với trái bóng, đưa nó lăn từ từ, chậm rãi, vượt qua tầm với của Schmeichel rồi nằm gọn trong lưới.
4-3. Phút 90+3.

Đó là khoảnh khắc thời gian ngưng đọng. Một giây im lặng, rồi cả Molineux nổ tung như một ngọn núi lửa. Âm thanh của sự giải thoát, của niềm vui tột cùng, của sự điên rồ. Jota cởi phăng chiếc áo, gầm lên như một con sói đầu đàn vừa hạ gục con mồi sau một cuộc săn đuổi nghẹt thở. Và rồi, một hình ảnh đi vào lịch sử: Nuno Espírito Santo, vị HLV luôn giữ vẻ ngoài điềm tĩnh, đã không thể kiềm chế. Ông lao vào sân như một cơn lốc, vượt qua cả các nhân viên an ninh, để ôm chầm lấy người học trò cưng. Đó là hình ảnh của một người cha ăn mừng cùng đứa con đã làm nên kỳ tích.
Trọng tài thổi còi kết thúc trận đấu ngay sau đó. Màn kịch đã hạ màn. Một màn kịch vĩ đại.
Khắc tên vào ngôi đền huyền thoại
Nuno sau đó bị truất quyền chỉ đạo vì màn ăn mừng quá khích của mình. Khi được hỏi, ông chỉ cười và nói: “Tôi đã cố kiềm chế. Trọng tài đã đúng khi đuổi tôi, nhưng tôi không thể kìm nén được cảm xúc. Cậu không thể làm thế. Nó quá đặc biệt.”
Các tờ báo quốc tế ngày hôm sau đồng loạt giật tít. The Guardian gọi đây là “A bona fide Premier League classic” (Một trận kinh điển đích thực của Premier League). BBC Sport viết: “Jota’s last-gasp hat-trick sinks Leicester in seven-goal thriller” (Cú hat-trick vào phút chót của Jota nhấn chìm Leicester trong trận cầu bảy bàn thắng).
Với những cổ động viên Wolves, đó không chỉ là một trận thắng. Đó là một tuyên ngôn. Nó gói gọn tất cả những gì tinh túy nhất của đội bóng dưới thời Nuno: tinh thần chiến đấu không bao giờ bỏ cuộc, sự kết nối ma thuật giữa các cầu thủ Bồ Đào Nha, và khả năng tạo ra những khoảnh khắc bùng nổ không tưởng.

Đối với cá nhân Diogo Jota, đây chính là trận đấu “statement” – trận đấu khẳng định tên tuổi của anh. Cú hat-trick hoàn hảo (chân phải, chân trái, và một cú sút quyết đoán khác) đã cho cả thế giới thấy anh là ai: một tay săn bàn bẩm sinh, một cầu thủ của những trận đấu lớn. Nó không chỉ là 3 bàn thắng, nó là minh chứng cho sự lỳ lợm, khả năng chọn vị trí thiên tài và một tâm lý thép. Chính màn trình diễn này đã lọt vào mắt xanh của Jürgen Klopp và ban lãnh đạo Liverpool, đặt nền móng cho vụ chuyển nhượng bom tấn một năm sau đó.
Thước phim cũ kỹ màu vàng-đen
Nhiều năm đã trôi qua. Jota hiện tại là một ngôi sao tại Anfield, hay đúng hơn, đã từng là một ngôi sao tại Anfield. Anh đã ra đi mãi mãi sau một tai nạn ngoài sân cỏ, để lại vô vàn tiếc nuối trong lòng người hâm mộ bóng đá trên khắp thế giới. Nuno cũng đã rời Molineux từ lâu. Bầy Sói đã bước sang một chương mới. Nhưng mỗi khi tháng Giêng trở lại cùng những cơn mưa lạnh giá, ký ức về buổi chiều điên rồ năm ấy lại ùa về, sống động như chỉ mới hôm qua.

Trận đấu đó, giống như một thước phim cũ kỹ được lưu giữ cẩn thận, đã trở thành một phần di sản của câu lạc bộ. Nó không chỉ là về tỷ số 4-3. Nó là về cơn mưa vàng-đen trút xuống Molineux. Nó là về hình ảnh Nuno lao vào sân. Và trên hết, nó là về một chàng trai người Bồ Đào Nha, với bản năng của một kẻ săn mồi, đã gầm lên tiếng tru sau cùng để định đoạt cuộc chiến.
Và trong ký ức của những người yêu màu áo vàng-đen, trong từng câu chuyện kể cho thế hệ sau, tiếng tru của Diogo Jota trong chiều mưa tháng Giêng năm ấy, sẽ còn vang vọng mãi.