Chia tay Son Heung-min: Khi nước mắt trở thành vinh quang
BongDa.com.vnTừ chàng trai bị nghi ngờ ngày đầu đặt chân tới London đến biểu tượng không thể thay thế của Tottenham, Son Heung-min đã chạm tới vinh quang bằng tất cả nỗ lực, tình yêu và sự tận hiến.

Hành trình kéo dài 10 năm của Son Heung‑min tại Tottenham kết thúc tại Seoul, nhưng câu chuyện được hoàn thiện ở Bilbao khi anh nâng cao cúp Europa League vào tháng 5. Đó chính là khoảnh khắc khiến tất cả trở nên có ý nghĩa. Mọi pha chạy không mệt mỏi, mọi bàn thắng, sự trung thành và những giọt nước mắt đều lẽ ra phải hướng về đêm đó, đêm mở ra phần kết vẹn toàn. Ở Bilbao, Son trở thành hiện thân của Tottenham; và ngược lại, Tottenham chính là hình ảnh của Son.
Không ai hiểu rõ điều này hơn HLV lúc ấy, Ange Postecoglou. Ông biến Son thành cảm hứng cho cả chiến dịch Europa: “Tôi biến cậu ấy thành tâm điểm vì đó là hình ảnh mà mọi người nhìn vào CLB,” Postecoglou chia sẻ với The Athletic. “Cậu ấy là cầu thủ xuất sắc, nhưng thiếu một danh hiệu lớn để hoàn thiện bản thân và CLB.”
Khi ông nói với các cầu thủ rằng chiến thắng trước Manchester United sẽ thay đổi mọi định kiến về Son và Tottenham chỉ trong một khoảnh khắc, các cầu thủ đã ra sân và thi đấu vì Son, cũng như vì Tottenham. Không còn sự phân biệt giữa anh và CLB - chỉ còn một kết nối hoàn toàn.
Sự đồng nhất đó hiếm hoi trong bóng đá hiện đại - Son và CLB gắn bó đến mức không thể tách rời. Đó không chỉ là thành tựu chuyên môn, mà là sự thể hiện của tình yêu vô điều kiện. Trong lịch sử và ký ức của Tottenham, Son có vị trí sâu sắc, rõ ràng và bất tử.
“Sonny là Tottenham,” James Maddison phát biểu xúc động trước trận đấu cuối cùng cùng người đội trưởng, bạn thân. “Và Tottenham là Sonny. Thật lạ khi tưởng tượng Tottenham mà thiếu Son.”
Để hiểu rõ hơn hành trình này, ta không chỉ nhìn từ 10 năm trước mà phải trở ngược 12 năm, mùa 2012/13, khi Son mới 20 tuổi và bắt đầu gây ấn tượng tại Hamburg. Dù giành được sự chú ý, việc ký hợp đồng đến Anh vẫn chưa xảy ra. Tottenham và Southampton đều quan sát kỹ, nhưng Liverpool và Real Madrid thời đó cũng quan tâm. Son cuối cùng chọn ở lại Đức, chuyển sang Leverkusen và tiếp tục trưởng thành trong môi trường bóng đá yêu thích tốc độ và pressing.

Khi Mauricio Pochettino và Paul Mitchell đến Tottenham năm 2014, họ nhìn thấy ở Son những phẩm chất phù hợp với triết lý của mình: năng động, hai chân đều tốt, và luôn di chuyển thông minh. Khi Son lập hat-trick trong trận đấu mà Leverkusen thua 4-5 trước Wolfsburg, Spurs đã nhận đủ tín hiệu để chi 22 triệu bảng theo đuổi anh.
Ngày 28/8/2015, Son chính thức gia nhập Tottenham. Với tư cách tài năng hiếm có kết hợp giữa tốc độ, chất lượng và nhân cách, hợp đồng này nhanh chóng được đánh giá là một trong những khoản đầu tư tốt nhất của CLB.
Mùa đầu tiên tại Spurs, Son gặp chấn thương khi đối đầu Manchester City. Anh mất suất đá chính và phải chờ đến đầu năm mới bắt đầu ghi bàn trở lại. Nhưng khoảng thời gian đó giúp Son thể hiện nội lực. Anh tự vấn bản thân, đối mặt sự nghi ngờ và quyết tâm không bỏ cuộc. Pochettino khẳng định: “Son cần chứng minh quyền được thi đấu như tất cả mọi người khác.” Và Son đã quyết định ở lại sau lời khuyên đó.
Đầu mùa 2016, khi trở lại, Son lập cú đúp ở Stoke và tiếp tục ghi bàn vào lưới Middlesbrough, CSKA Moscow và Manchester City. Đó mới là khởi đầu thực sự cho sự nghiệp Tottenham. Cchàng trai từng tưởng hụt chân lại trở thành biểu tượng.
Son không chỉ ghi nhiều bàn, mà còn ghi những bàn có ý nghĩa sống còn: bàn quyết định ở Watford, Dortmund, City hay trận đầu tiên ở Tottenham Hotspur Stadium. Postecoglou từng nhận xét: “Anh ta là một trong những chân sút xuất sắc nhất từ biên, có thể dự đoán bàn thắng trước khi sút.”
Theo Mitchell, Son mang lại thứ không ai dễ sao chép. Đó là tốc độ, kỹ thuật, sự tinh tế và chơi bằng cả hai chân - khiến anh trở thành siêu mẫu hiện đại ở Ngoại hạng Anh.
Không chỉ nổi bật chuyên môn, Son còn nổi bật về nhân cách. Anh làm quà tặng đồng đội, tổ chức tiệc khi CLB đến Hàn Quốc, mời Wimmer về nhà để mẹ mình nấu món. Anh luôn dành thời gian cho người hâm mộ, trả lời tin nhắn, ký ảnh và hỏi thăm họ - một cách khiến mọi người cảm thấy được trân trọng.

Postecoglou nói: “Son là cầu thủ tài năng, nhưng cách anh ấy đối xử với người khác mới là thứ đáng kính. Tài năng không thể đo hết phẩm chất.” Và điều đó tạo ra một Son không chỉ là cầu thủ, mà là đại sứ của Tottenham.
Dù gặp chấn thương và không đủ thể lực để đá chính, Postecoglou vẫn nhắc tới Son trước trận chung kết, xác định anh là biểu tượng sống của đội bóng. Cậu ấy đại diện cho Tottenham cả trên sân và ngoài sân.
Khi Son bật khóc sau vinh quang tại Bilbao, không phải là vinh quang cá nhân nữa mà là cảm xúc của cả một CLB, một cộng đồng. Tottenham chiến thắng - Son chiến thắng. Tottenham có cúp - Son có di sản. Tottenham khóc - Son khóc. Đó là biểu tượng hoàn thiện.
Năm 2021, khi Kane ra đi, Son vẫn ở lại ký hợp đồng mới. Postecoglou chọn anh làm đội trưởng vì anh biết Son gây sự kết nối tự nhiên trong CLB. Anh dạy người khác bằng cách hành xử âm thầm mỗi ngày, như một nguồn cảm hứng không cần danh xưng.
Son Heung-min không rời Tottenham bằng một cú sút cuối, anh ra đi với tâm thế một huyền thoại. Hình ảnh của Son, trong chiếc áo Tottenham, luôn khắc sâu trong lòng fan, không chỉ bởi bàn thắng, mà bởi sự trung thành và cảm xúc chân thật.
Và như Postecoglou từng nói: “Chúng ta không chỉ thắng. Chúng ta tạo nên di sản.” Chuyện của Son là minh chứng cho một lý tưởng. Khi một cầu thủ và một CLB gắn kết theo cách không thể tách rời, họ không chỉ thành công trên sân, mà trở thành một phần ký ức chung.