Hãy để Max Dowman được yên: Lời cảnh tỉnh từ những 'thần đồng' bị thổi phồng
BongDa.com.vnMàn trình diễn của tài năng 15 tuổi Max Dowman đang gây sốt, nhưng bài học từ trường hợp của Ethan Nwaneri là một lời cảnh tỉnh đắt giá về áp lực và sự kỳ vọng quá mức tại Arsenal.

Lịch sử có một thói quen lặp lại đầy trớ trêu, và với những người hâm mộ Arsenal, chu kỳ của sự kỳ vọng và thổi phồng dường như đang quay trở lại. Sau những màn trình diễn chững chạc đến kinh ngạc trong chuyến du đấu hè, cái tên Max Dowman, ở tuổi 15, đang trở thành tâm điểm của một cơn sốt mới. Nhưng đằng sau sự phấn khích đó là một lời cảnh tỉnh, một bài học đắt giá mang tên Ethan Nwaneri mà dường như nhiều người đã vội quên.
Một năm trước, cũng vào thời điểm này, một bộ phận không nhỏ người hâm mộ đã quả quyết rằng Ethan Nwaneri, một tài năng khác của học viện Hale End, sở hữu kỹ năng vượt trội hơn cả Lamine Yamal. Vâng, chính là Yamal, cầu thủ vừa vô địch EURO ở tuổi 17 và đã có trong tay một danh hiệu La Liga. Thời điểm đó, Nwaneri thậm chí còn chưa có một trận đá chính nào ở cấp độ chuyên nghiệp. Sự so sánh đó, không nghi ngờ gì, được vẽ nên bởi trái tim chứ không phải lý trí, bởi một khát khao cháy bỏng được thấy một "sản phẩm cây nhà lá vườn" vươn tầm thành siêu sao thế giới.
Thực tế đã chứng minh sự khập khiễng của lời tiên đoán đó. Trong khi Yamal tiếp tục chinh phục những đỉnh cao ở Barcelona và đội tuyển Tây Ban Nha, Nwaneri vẫn đang trên con đường tìm kiếm một vị trí vững chắc. Đây không phải là lời chỉ trích nhắm vào Nwaneri, mà là một minh chứng rõ ràng cho thấy sự nguy hiểm của việc đặt áp lực ngàn cân lên đôi vai của những cầu thủ trẻ.
Đây không phải là một hiện tượng mới. Lịch sử của Arsenal đã chứng kiến những cuộc tranh luận về việc Eddie Nketiah giỏi hơn Kylian Mbappe, hay Ainsley Maitland-Niles là một tiền vệ phòng ngự ưu việt hơn N'Golo Kante. Đó là một khuôn mẫu quen thuộc: một tài năng trẻ từ học viện nổi lên, và ngay lập tức được dự báo sẽ chinh phục thế giới. Sự kỳ vọng đó, dù xuất phát từ tình yêu, lại vô tình tạo ra một gánh nặng không công bằng.
May mắn thay, Arsenal đang có một người đủ tỉnh táo để nhận ra điều này: HLV Mikel Arteta. Mùa trước, chính ông là người đã chủ động "bảo vệ" Nwaneri bằng cách quản lý chặt chẽ số phút thi đấu của cậu, đưa cậu ra khỏi "tâm bão" của sự chú ý khi nhận thấy những lời khen có thể đang đi quá xa. Ông hiểu rằng, việc ném một cầu thủ 17 tuổi vào cuộc đua vô địch Ngoại hạng Anh và kỳ vọng cậu sẽ tạo ra khác biệt là một canh bạc phi thực tế và đầy rủi ro.
Giờ đây, câu chuyện lặp lại với Max Dowman, thậm chí ở một mức độ cực đoan hơn. Cậu bé này mới 15 tuổi và toàn bộ những lời tung hô chỉ dựa trên vài khoảnh khắc ở các trận giao hữu. Bối cảnh cũng là một yếu tố then chốt. Những trận đấu ở châu Á là một phần của các tour du đấu thương mại, nơi tính cạnh tranh không thể so sánh với áp lực của một trận đấu tại Ngoại hạng Anh. Việc một tài năng trẻ của Arsenal có thể đi bóng và chuyền bóng tốt là điều đương nhiên, không phải là một sự kiện chấn động.

Thử thách thực sự của Dowman không nằm ở trên sân cỏ, mà là ở thế giới bên ngoài. Cậu bé này cần được bảo vệ khỏi sự soi mói, khỏi những so sánh và kỳ vọng sớm. Cậu cần một môi trường để được là chính mình, để được yêu bóng đá một cách trong sáng nhất. Việc Arteta xác nhận Dowman sẽ là một phần của đội một mùa tới cho thấy ông có một kế hoạch rõ ràng, nhưng đó chắc chắn không phải là kế hoạch biến một cậu bé 15 tuổi thành cứu tinh.
Nhiều người nghĩ rằng họ đang tích cực khi muốn ném một đứa trẻ xuống biển sâu và hy vọng cậu sẽ biết bơi. Nhưng thực tế, điều tốt nhất chúng ta có thể làm là để cậu bé được yên. Nếu Dowman thực sự là một tài năng thế hệ, kỹ năng của cậu sẽ tự nó lên tiếng, không thể che giấu và không thể phủ nhận. Còn nếu chúng ta cố gắng đẩy nhanh quá trình, nguy cơ lớn nhất là chúng ta sẽ làm "chết đuối" một sự nghiệp đầy hứa hẹn chỉ vì sự thiếu kiên nhẫn của chính mình.