Ron Atkinson và những ký ức thời tiền Sir Alex ở Man United
BongDa.com.vnỞ tuổi 86, Ron Atkinson vẫn hào sảng kể về thời kì đáng nhớ ở Man United trước thời Sir Alex, với những câu chuyện hậu trường đậm chất “phía sau sân cỏ” và triết lý sống đầy bản lĩnh.

Tin đồn “qua đời” và phản ứng hài hước
Một ngày cách đây không lâu, Ron Atkinson đang ngồi xem điện thoại thì bất ngờ nhìn thấy một bài đăng trên Facebook thông báo rằng ông… đã qua đời. Ngay lúc còn chưa kịp định thần, điện thoại của ông đổ chuông. Đầu dây bên kia là Dean Saunders, học trò cũ của ông tại Aston Villa. “Sếp ơi, em thấy tin sếp mất rồi. Nhưng như sếp vẫn hay nói: ‘Chạy vài vòng là khỏe lại thôi mà’,” Saunders đùa.
Ron bật cười, dù đã bước sang tuổi 86, ông vẫn sống khỏe mạnh, đầy sinh lực và hài hước như ngày nào. Người đàn ông với biệt danh “Big Ron” vẫn là chính mình, một người thích cười, thích kể chuyện và tận hưởng từng ngày bằng tinh thần của một kẻ không bao giờ chịu ngồi yên.
Ký ức về những ngày đầu tại Manchester United
Ron Atkinson tiếp đón phóng viên tại căn biệt thự lớn ở vùng vành đai Birmingham, nơi ngày nay không còn là chốn lui tới của các doanh nhân, mà là nơi cư ngụ của các ngôi sao bóng đá. Ông chỉ tay ra cửa sổ: “Jack Grealish có một căn nhà đằng kia cho bố nó, Jude Bellingham vừa xây mấy căn cho người nhà ở góc bên này, còn Ollie Watkins thì ở cuối con đường.”
Bốn mươi năm trước, mùa giải 1985–1986 là thời điểm đỉnh cao trong sự nghiệp huấn luyện của Atkinson tại Manchester United. Đội bóng do ông dẫn dắt khởi đầu mùa giải với chuỗi 10 chiến thắng liên tiếp, một thành tích chưa từng có vào thời điểm ấy.

Tuy nhiên, ông thẳng thắn thừa nhận: “Chúng tôi thắng nhờ may mắn là chính. Có những trận đá cực hay, như trận thắng Aston Villa 4-0, nhưng cũng có nhiều trận thắng chật vật 1-0 chỉ nhờ tinh thần chiến đấu chứ không phải trình độ vượt trội.”
Đó là khởi đầu không thể tốt hơn, nhưng sự hưng phấn ấy không kéo dài lâu. Sau thất bại đầu tiên trên sân Hillsborough của Sheffield Wednesday vào tháng 11, đội bóng bắt đầu sa sút và kết thúc mùa giải ở vị trí thứ tư. Cuối mùa giải, Liverpool lên ngôi vô địch còn Manchester United trượt dài khỏi giấc mơ xưng vương.
Sự thật về “văn hóa ăn chơi” ở Manchester United
Sau cú trượt dốc đó, dư luận đặt dấu hỏi lớn về “văn hóa nhậu nhẹt” trong nội bộ Manchester United. Ron Atkinson không né tránh mà nói thẳng: “Nếu có cuộc thi uống rượu thì mấy cầu thủ của tôi không có cửa so với Liverpool hay Everton đâu.”
Ông cho biết nhiều câu chuyện bị thổi phồng vì những cầu thủ hay chấn thương như Paul McGrath hay Norman Whiteside, thường được CLB cử đến tiếp khách tại các phòng VIP. Tại đó, họ được mời rượu liên tục, vì vậy, điều này khiến hình ảnh của Quỷ Đỏ trở thành tâm điểm của những lời đồn đoán.
Atkinson cũng tiết lộ rằng các học trò của mình thường tụ họp ở quán rượu của Paddy Crerand, một cựu danh thủ United. Crerand chính là người thông báo lại cho ông mọi diễn biến, nên ông nắm khá rõ chuyện gì đang xảy ra với những cầu thủ.
Tuy nhiên, thay vì trừng phạt hay làm lớn chuyện, Atkinson tin vào cách quản lý mềm mỏng, tạo niềm vui và kết nối trong nội bộ đội bóng.
Một triết lý huấn luyện không giáo điều
Ron Atkinson không phải nhà chiến lược gia mạnh về chiến thuật. Thứ ông có là khả năng quản lý con người và tạo ra một môi trường bóng đá tích cực, đầy sống động. Triết lý của ông rất rõ ràng: xây dựng đội ngũ dựa trên con người, không phải bằng sơ đồ chiến thuật khô khan.

“Tôi thích làm mọi người vui vẻ, thích những buổi tập đầy tiếng nói cười. Đó là cách giúp cầu thủ hứng thú đến sân,” ông nói. Đỉnh cao trong tuần của Atkinson là các trận đấu 5 người vào thứ Sáu. Ông luôn là trung tâm, vừa chơi bóng vừa la hét, trêu chọc và khích lệ cầu thủ. Đó là thứ ông gọi là “kỷ luật mềm nhưng hiệu quả”.
Tuy nhiên, làm việc với Ron Atkinson chưa bao giờ là điều dễ dàng. "Tôi không nhìn vào điểm xấu của cầu thủ. Nếu họ bỏ lỡ cơ hội, tôi sẽ nói: 'Ít nhất cậu đã ở đúng chỗ'. Nhưng tôi không nuông chiều ai cả. Tôi luôn sẵn sàng nói thẳng, đôi khi rất gay gắt," ông chia sẻ.
Học trò của "Big Ron", Gordon Strachan từng nói: “Sếp mà dùng lại kiểu nói chuyện ngày xưa với cầu thủ bây giờ, chắc chỉ trụ được ba tuần.” Nhưng Ron tin rằng đa số cầu thủ hiện nay vẫn thích sự thẳng thắn hơn là những lời vuốt ve sáo rỗng.
Những nốt trầm và nuối tiếc muộn màng
Dù không thể vô địch Anh cùng Man United, Ron Atkinson vẫn có một sự nghiệp huấn luyện thành công, khi giúp Sheffield Wednesday và Aston Villa giành League Cup. Tại Villa, ông còn đưa đội bóng này lên vị trí thứ hai tại giải vô địch quốc gia trong mùa giải đầu tiên của kỷ nguyên Ngoại Hạng Anh.

Dẫu vậy, trong sự nghiệp của mình, Ron Atkinson có một nỗi tiếc nuối lớn mang tên Garry Birtles. Birtles từng là một tiền đạo cự phách, vô địch Cúp C1 Châu Âu cùng Nottingham Forest. Nhưng khi chuyển đến Man United, anh bỗng tịt ngòi suốt một thời gian dài và bị chỉ trích nặng nề.
Ron kể lại: "Dưới thời tôi, cậu ấy đã bắt đầu tìm lại được phong độ. Tôi đã muốn giữ cậu ấy ở lại, nhưng HLV cũ của cậu ấy là Brian Clough quá khôn khéo. Ông ấy liên tục gọi điện thuyết phục, và cuối cùng đã đưa được cậu ấy trở lại Forest. Tôi đáng lẽ có thể ngăn điều đó lại."
Sau khi rời Man United, Ron Atkinson được thay thế bởi một huấn luyện viên trẻ có tên Alex Ferguson. Dù bị sa thải, ông không hề trách móc. “Martin Edwards, chủ tịch CLB lúc đó, là người thẳng thắn và hiểu chuyện. Khi quyết định được đưa ra, ông ấy nói thẳng với tôi. Và tôi tôn trọng điều đó.”
Từ đường pitch đến ghế bình luận và cú vấp ngã vì lời nói
Sau khi rời ghế huấn luyện, Ron Atkinson bắt đầu một chương mới với vai trò bình luận viên bóng đá. Ông nổi tiếng nhờ cách nói chuyện dí dỏm, sử dụng từ ngữ riêng biệt và lối dẫn chuyện vui nhộn.
Truyền thông Anh thậm chí gọi đó là “Ron-glish”, một kiểu tiếng Anh pha trộn hài hước mang dấu ấn riêng của Ron, với những cụm từ như “early doors” hay “lollipop” mà chỉ ông mới nghĩ ra.

Tuy nhiên, chính cách ăn nói ấy cũng khiến sự nghiệp truyền hình của ông gặp tai họa. Trong một buổi ghi hình, ông đã có phát ngôn mang tính phân biệt chủng tộc nhắm vào cầu thủ người Pháp Marcel Desailly. Dù đoạn ghi âm không phát sóng, ông vẫn bị mất việc, bị loại khỏi truyền hình và dừng cả việc viết báo.
Atkinson đã xin lỗi công khai, tham gia nhiều chương trình để sửa sai, thậm chí góp mặt trong một chương trình truyền hình thực tế. Nhưng ông không để sự việc đó nhấn chìm cuộc đời mình. “Tôi vẫn đi kể chuyện, vẫn sống vui. Đời là vậy,” ông nói đơn giản.
Một “Big Ron” vẫn mãnh liệt ở tuổi 86
Ngày nay, dù không còn làm truyền hình, Atkinson vẫn tham gia các buổi diễn thuyết, hội nghị bóng đá và tất nhiên, vẫn theo dõi từng trận đấu của Manchester United. Cũng như vài năm trước, cựu HLV Quỷ Đỏ cho rằng đội bóng cũ hoàn toàn có thể giải quyết nhiều vấn đề chỉ bằng một chữ ký: Harry Kane.
“Họ cần một trung phong đích thực. Trả 120 triệu bảng đi cũng đáng. Có cậu ấy, hàng tiền vệ biết chuyền cho ai, hàng thủ cũng ổn định hơn”. Và người Ron đặc biệt yêu thích là Bruno Fernandes.
“Cậu ấy là một cầu thủ lớn. Mọi người hay phàn nàn vì cậu ấy không tắc bóng. Nhưng cậu ấy không có mặt để tắc bóng. Nếu cậu ấy đá cho Manchester City, cậu ấy hiệu quả như Kevin De Bruyne vậy. Và tôi không trách cậu ấy vì hay cằn nhằn đồng đội. Nhìn xem cậu ấy đang phải chơi với những ai kìa.”
Sống hết mình cho đến cuối cùng
Khi không xem bóng đá, Ron chơi golf. Gần đây ông té khỏi xe golf, trầy xước khắp tay nhưng vẫn nhất quyết chơi tiếp. “Mấy người bạn bảo tôi nên đi bệnh viện. Tôi biết mà, họ chỉ muốn tôi dừng để họ thắng. Tôi không bỏ cuộc dễ vậy đâu.”
Ông kể lại một kỷ niệm sau một trận đấu tranh cãi nảy lửa với HLV Joe Royle. Sau trận, ông vào phòng xông hơi như thường lệ. Royle đi theo, vẫn mặc nguyên bộ vest, ngồi xuống và tiếp tục tranh luận. Ron cười sảng khoái: “Thật buồn cười, nhưng đó là bóng đá. Trên sân muốn tẩn nhau, nhưng sau trận thì lại là bạn bè.”

Khi được hỏi có lo sợ chứng mất trí nhớ hay không, căn bệnh đã lấy đi nhiều người bạn của ông như Jack Charlton, Terry Venables. Ron chỉ cười: “Cậu biết chuyện tôi kể về Joe Royle chưa? Thì đấy, nếu rồi thì tôi kể lại lần nữa. Mình đâu thể làm gì, chỉ cần sống trọn vẹn thôi. Và tôi đang yêu cuộc sống này hơn bao giờ hết.”
Với những câu chuyện hài hước và tinh thần không bao giờ bỏ cuộc, "Big Ron" ở tuổi 86 là một lời nhắc nhở rằng bóng đá có thể thay đổi, nhưng niềm vui và tình yêu cuộc sống thì không. Ông là một chương đầy màu sắc của lịch sử, một người đã sống một cuộc đời trọn vẹn với bóng đá và không có gì phải hối tiếc.
Theo "Telegraph"